Nguyên tác tiếng Anh: LÊ THÁI BẠCH LAN1
Bản dịch tiếng Việt: VERSIGOO – thanhdiavietnamhoc.com
Cách đây hơn 2.000 năm, khi Việt Nam còn được gọi là Âu-Lạc, giặt cướp biển từ phương Bắc đã từng xâm chiếm đăt nước của chúng ta, phá hủy ruộng lúa, đốt lửa ruộng trại của người dân, lấy chiến lợi phẩm, giết người và gia súc và mang đi phụ nữ đẹp.
Vua của Âu-Lạc thời đó, AN-DƯƠNG-VƯƠNG, muốn bảo vệ vương quốc của mình chống lại những tên cướp biển, và chỉ thị xây dựng một bức tường hùng mạnh ở đầu phía Bắc thủ đô của ông. Nhưng ngay khi bức tường hoàn thành, một cơn bão dữ dội đã ập đến trong đêm và mưa như trút nước. Một cơn gió mạnh thổi qua, hú và gầm lên cho đến khi nó cuốn trôi bức tường rơi vụn xuống như trong một vụ tai nạn đinh tai điếc ốc.
AN- DƯƠNG-VƯƠNG đã xây dựng lại bức tường nhiều lần, nhưng ngay khi đạt được nó thì đã bị phá hủy theo cùng một cách.
Cuối cùng, một hội đồng bộ trưởng đã được triệu tập, và một bộ trưởng, thông minh hơn những người khác, đã nảy sinh ý và cúi đầu bẩm:
«Thiên Tử có hài lòng khi nghe ý kiến của người hèn mọn như tôi không?» ông ta nói. «Vì bức tường đã bị phá hủy rất nhiều lần theo cùng một cách mà các vị thần đã chống lại chúng ta. Chúng ta hãy cố gắng xoa dịu họ bằng cách lập một bàn thờ, hy sinh những con bò và con trâu để thỉnh cầu họ cho chúng ta lời khuyên và sự giúp đỡ.»
Có tiếng xì xào chung, và một bàn thờ đã được lập ra ngay lập tức và tiến hành nghi lễ hy sinh tiếp theo đó. Nhà Vua đã nhịn ăn trong ba ngày ba đêm và tự vỗ về mình hàng giờ trước bàn thờ, và thỉnh cầu.
Cuối cùng, một vị thần đã xuất hiện trước Nhà Vua như trong một giấc mơ dưới hình dạng của một con rùa vàng.
«Con trai của Thiên Tử, người cai trị cõi âm,» ông ta nói bằng giọng nói của con người, «những lời cầu nguyện của ngươi đã được nghe bởi những vị thần tốt lành và đã gửi ta xuống đây để giúp ngươi.» Sau đó, Rùa Vàng đã dạy cho Nhà Vua cách xây bức tường.
Khi được hỏi vào sáng hôm sau, Nhà Vua đã nhớ tất cả những điều này, và thực hiện đúng lời khuyên của Rùa Vàng, cuối cùng ngài đã xây dựng được một bức tường có hình dạng của một con sò biển và gọi nó là Cổ-Loa.
Sau đó, Rùa Vàng xuất hiện trở lại với Nhà Vua trên một con đập và nói: «Đất nước này có đầy những dòng sông sâu và những ngọn núi đêm, nơi những linh hồn muốn trú ngụ. Những linh hồn này đôi khi tinh nghịch và thích giở trò đồi bại với con người để thể hiện sức mạnh của họ. Để ngăn họ thực hiện những điều khập khiễng này, hãy trang bị cho ngươi một trong những móng vuốt của ta, và khi ngươi sử dụng nó như một cây cung tên, sẽ xua đuổi được tà ma, và hơn nữa sẽ giết cả một đội quân trong một trận chiến.»
Ôi! Nhà Vua hạnh phúc và biết ơn biết bao khi ông ta thức giấc và thấy được móng vuốt của Rùa Vàng ở trong tay! Ông ta đã ra lệnh cho tạo một cây cung chéo quý giá bằng móng vuốt thần, và một chiếc hộp pha lê tuyệt đẹp để cất giữ cây cung chéo.
Và giờ đây, trái tim của Nhà Vua đã yên tâm, bởi vì ông ta có thể tận hưởng hòa bình và trật tự mà không phải lo sợ nữa.
Vào thời gian đó, Trung Quốc nằm dưới sự cai trị của vị Hoàng đế quyền lực nhất – TẦN-THỦY-HOÀNG, người xây dựng «Vạn Lý Trường Thành» nổi tiếng. Hoàng đế này đã điều đi một làn sóng người và ngựa, tuôn xuống từ miền Nam Trung Quốc để chinh phục vương quốc Âu-Lạc. Đội quân hùng mạnh này đã bị tiêu diệt hoàn toàn trong thời gian ngắn bởi cây cung thần thánh, trước khi nó đến được Cổ-Loa.
Vài năm sau, Hoàng đế TẦN đã phái một đội quân khác gồm 500.000 người dưới sự lãnh đạo của Tướng TRIỆU-ĐÀ khét tiếng. Lướt xuống các thung lũng, với ba cánh quân, trên ngựa, đi bộ, bằng thuyền, với những lá cờ lơ lửng trong không trung, những cánh rừng vũ khí va vào nhau và những sĩ quan trông vẻ hung dữ cưỡi trên lưng những con ngựa đang sùi bọt.
Vua AN-DƯƠNG-VƯƠNG bình tĩnh quan sát từ cửa sổ của mình khi ba cánh quân gặp nhau và đổ vào như một đàn kiến dũng mãnh, tiến gần đến Cổ-Loa. Sau đó, ông ta đã cầm cây cung chéo kỳ diệu, nhắm bắn vào vô số quân giặc. Twang! và hàng ngàn người nằm chết trên mặt đất ngay lập tức. Kít vặn cây cung của mình hai lần nữa và nhiều, rất nhiều lần nữa. Phần còn lại của quân giặc đã chạy trốn trong một cơn tháo chạy điên cuồng, và những con ngựa kinh hoàng đến nỗi hàng ngàn con trong số chúng bị chém thành từng mảnh.
TRIỆU-ĐÀ đã quá xấu hổ và sợ hãi khi phải quay trở lại để dâng cho Hoàng đế TẦN khoản thất bại này. Hắn ta đã ở lại, và được bảo vệ để làm hòa với Vua Âu-Lạc. Để đánh lừa cái gọi là thiện chí và niềm tin của mình, hắn ta thậm chí còn gửi người con trai của mình là TRỌNG-THỦY đến Vua AN-DƯƠNG-VƯƠNG, làm con tin. Nhà Vua đã thừa nhận tất cả những điều này với một đức tin tốt lành và rất hào phóng mở rộng tình bạn của mình với chàng trai trẻ, và đã trao cô con gái – Công chúa MỴ-CHÂU trong một cuộc hôn nhân.
Và đã có một thời gian, cặp vợ chồng mới cưới sống trong hạnh phúc hoàn hảo. Chàng thanh niên trẻ tuổi đã tỏ ra say mê, song TRỌNG THỦY chỉ đơn giản là ngưỡng mộ cô gái. Tuy nhiên, tận đáy lòng, hắn ta đã không bao giờ quên sự thất bại trước kẻ thù của mình và bí mật thề với chính mình rằng sẽ phục thù để chinh phục Âu-Lạc một ngày nào đó.
Hắn ta dỗ dành và dụ dỗ người vợ vô tội của mình và cầu xin cô ta cho anh ta thấy cây cung chéo kỳ diệu, cho đến khi cô ta đã nhượng bộ anh ta và đưa cho anh ta xem. Sau đó, anh ta đã đánh cắp các móng vuốt đáng khiếp và bí mật thay thế nó bằng cái giả.
Một ngày nọ, hắn ta được AN-DƯƠNG-VƯƠNG cho phép đi về để thăm cha mẹ.
Công chúa MỴ-CHÂU đã xà thân xuống đất trước mặt anh ta, khóc nức nở và bám lấy chân anh ta.
«Làm ơn, đừng rời xa, Chàng ơi,» cô ta cố nài nỉ. «Thiếp không hạnh phúc khi ở một mình trong nhiều tháng, có lẽ trong nhiều năm? Có rất nhiều ngọn núi cao và thung lũng sâu sẽ ngăn cách hai đất nước chúng ta và ai biết điều gì sẽ xảy ra với Chàng của thiếp trong một hành trình dài và nguy hiểm như vậy? Làm thế nào mà điều này có thể kiềm chế được nước mắt của thiếp trước viễn cảnh của một cuộc chia ly dài như vậy? Than ôi, Ngưu Lang và Chức Nữ trên Thiên đàng chỉ có thể gặp nhau trên dải ngân hà mỗi năm một lần, nhưng chúng ta rồi có bao giờ gặp lại được nhau không?». Và ngàn công chúa đã khóc cay đắng hơn bao giờ hết.
«Điều này có phù hợp với một người con gái đáng tôn thờ nhất của Rồng không?» TRỌNG-THỦY cố gắng xoa dịu cô gái. «Tất nhiên, người hầu không xứng đáng này của nàng sẽ quay lại với nàng và sau đó chúng ta sẽ sống với nhau hạnh phúc như trước».
Nhưng nàng công chúa vẫn không ngừng khóc vì cô ấy dường như đã được báo trước một sự bất hạnh lớn. Cô ấy nói giữa tiếng nức nở:
«Chàng ơi, xin có nhớ rằng Chàng đã thật lòng tặng cho thiếp một chiếc áo khoác mùa Đông được kết bằng lông ngỗng? Nếu có một cuộc chiến xảy ra giữa hai quốc gia của chúng ta khi Chàng đi vắng, thiếp sẽ phân tán lông ngỗng ở ngã tư đường để chỉ cho Chàng con đường tìm thấy được thiếp.»
Cuộc chia ly thật đau khổ, và sau nhiều giọt nước mắt cay đắng và những lời thề yêu thương và tận tụy được lặp đi lặp lại, anh ta đã ra đi với một nỗi đau không thể chịu đựng được, vì anh ta yêu cô công chúa và phải phản bội cô ấy vì cha mình và đất nước của mình.
Khi TRIỆU-ĐÀ đã có móng vuốt thần thánh, hắn ta vui mừng khôn xiết và ngay lập tức dẫn một đội quân dũng mãnh băng qua khắp các vùng đất để tiến đến Âu-Lạc. Ánh sáng mặt trời lấp lánh trên những ngọn lửa và thôi thúc những người lính Nhà Tần. Những lá cờ nhiều màu của họ vùng vẫy trong gió núi. Quân đội băng qua vùng đất Tần như một con rắn khổng lồ. Tiếng trống trận vang đến từ xa như sấm sét. Khi AN-DƯƠNG-VƯƠNG và con gái của ngài đang chơi cờ cùng nhau, người lính gác từ tháp canh đã vội đến và quăng mình dưới chân vị Vua với một nỗi kinh hoàng:
«Bẩm Thiên Tử và người con gái của Rồng, giặc thù đang đến.»
“Để cho họ đến!» Vị vua nói với tiếng cười khi nghĩ về những người đàn ông bạo tợn và ngu ngốc này đã đi đến để gặp một cái chết nhất định. «Đừng sợ, con gái yêu dấu của ta, cây cung thần thánh sẽ một lần nữa làm phép lạ.»
Nhưng mặc dù nhiều phát cung đã được bắn, kẻ thù vẫn tuôn vào như một trận lũ tàn khốc. Khi tiếng sấm của quân địch vang lên ngày càng gần, Nhà vua hoảng sợ, cưỡi ngựa cùng con gái ở phía sau và chạy thoát về phương Nam.
Qua nhiều cánh đồng, đầm lầy và rừng mà họ đã băng ngang, và bất cứ khi nào Nhà vua chậm bước ngựa của mình, ông ta nghe thấy ngay tiếng vó ngựa phi nước rút của kẻ thù từ phía sau, và bay về phía trước nhanh nhất có thể. Tất nhiên đó là tiếng ồn ào của tiếng móng ngựa của TRỌNG THỦY, người đã cố gắng đi theo con đường mòn có lông ngỗng của nàng công chúa.
Trên con ngựa đã phi, và mang họ đi ngày càng xa, cho đến cuối cùng họ đã đến một bờ biển lớn. Và không hề có một chiếc thuyền được nhìn thấy. Làm thế nào mà họ tiếp tục đi? Nhà vua ngước mặt lên trời và khóc trong tuyệt vọng:
«Trời ơi, Người đã bỏ rơi tôi rồi? Còn Rùa vàng, ngài đang ở đâu? Hãy đến giúp tôi.»
Sau đó, từ biển xanh thẳm, Rùa Vàng nói:
«Cẩn thận với kẻ thù phản bội đang ở ngay phía sau Ngài.»
Nhà Vua nhìn lại và thấy Công chúa run rẩy như một chiếc lá trong cơn giông bão, với những giọt nước mắt lớn lăn dài trên đôi má nhợt nhạt.
Nhà Vua rút thanh kiếm ra trong khi Công chúa đang nhìn cầu khẩn ông ta, rồi đâm cô ấy vào tim, cắt đầu cô ấy văng ra và lăn nằm giữa vô số những viên đá bị sóng cuốn trôi. Rồi theo Rùa Vàng, Nhà Vua bước xuống vực sâu.
Khi TRỌNG-THỦY đến và tìm thấy xác của nàng Công chúa, anh ta đã rơi nhiều nước mắt cay đắng và đưa thi thể cô ấy đi chôn ở thủ đô. Sau đó, anh ta không còn có thể chịu đựng được nỗi khổ đau to lớn của mình, đã lao mình xuống một cái giếng, để linh hồn anh ta có thể đi đến một thế giới khác với người mà anh ta yêu thương.
Máu chảy ra từ cơ thể của nàng công chúa đã bị nước biển cuốn trôi và chan hòa với vô số vỏ sò biển, từ đó, đã tạo ra nhiều viên ngọc trai tuyệt đẹp. Truyền thuyết kể rằng những viên ngọc này sẽ trở nên rực rỡ hơn nếu chúng được nhúng xuống nước giếng nơi TRỌNG-THỦY đã tự trầm mình.
Ngày nay, chúng ta có thể thấy một ngôi đền nhỏ được dựng lên gần nơi Công chúa MỴ-CHÂU chết. Và sau hơn 2.000 năm, người ta vẫn tôn sùng ký ức về vua AN-DƯƠNG-VƯƠNG tại Cổ-Loa, ở miền Bắc Việt Nam.
MỜI XEM THÊM:
◊ English version – En-VersiGoo: DO QUYEN – The Tale of Friendship.
MỜI XEM:
◊ BÍCH CÂU Hội ngộ – Phần 1.
◊ BÍCH CÂU Hội ngộ – Phần 2.
◊ English version – En-VersiGoo: BICH CAU Predestined – Section 1.
◊ English version – En-VersiGoo: BICH CAU Predestined – Section 2.
CHÚ THÍCH
1 : Lời nói đầu của R.W. PARKES giới thiệu LÊ THÁI BẠCH LAN và những cuốn truyện ngắn của bà: “Bà BẠCH LAN đã tập hợp một tuyển tập các truyền thuyết Việt Nam thú vị mà tôi rất vui khi được viết một lời tựa ngắn gọn, có sức quyến rũ đáng kể, xuất phát từ một phần không nhỏ từ ý nghĩa mà họ truyền tải về những tình huống quen thuộc của con người ăn mặc trang phục kỳ lạ. Ở đây, trong khung cảnh nhiệt đới, chúng ta có những người tình chung thủy, những người vợ ghen tuông, những người mẹ kế không tốt, những thứ mà rất nhiều câu chuyện dân gian phương Tây cũng được thực hiện. Một câu chuyện thực sự như là Cô bé Lọ Lem đã có một lần nữa. Tôi tin rằng cuốn sách nhỏ này sẽ tìm được nhiều độc giả và kích thích sự quan tâm thân thiện ở một đất nước có các vấn đề ngày nay được biết đến nhiều hơn so với văn hóa quá khứ của cô ấy. Sài Gòn, ngày 26 tháng 2 năm 1958. “
2 : … đang cập nhật …
GHI CHÚ:
◊ Nguồn nội dung và hình ảnh: Vietnamese Legends – Mrs. LT. BACH LAN, Kim Lai Ấn quán, Sài Gòn, 1958.
◊ Chú thích và hình ảnh sê-pia hóa do Ban Tu Thư – thanhdiavietnamhoc.com thiết lập.
BAN TU THƯ
06 /2020