– Với 100 đô la đem về Việt Nam! anh định làm gì?
– Theo em! 100 đô la sẽ làm được gì?
– Anh vào nhà hàng đèn mờ! gọi rượu thịt với vài ba cô chăm chút miếng ăn!. Rồi! đóng cửa lại.
– Em đang “tả cảnh”! Sao em không tiếp phần “tả tình”!.
– Phần này! Chính là phần của anh! Anh ở trong đó. Cửa kín then cài, bia bọt rót ra sao cho vỏ chất đầy két!.
– Trí tưởng tượng của em đủ sức làm bài văn “hiện thực lãng mạn”. Với 100 đô la của em có đủ sức thanh toán của buổi ”liên hoan” tầm cỡ “như thế” không?. Em đánh giá anh hơi bị thấp!.
– Còn anh! xin đừng đánh giá 100 đô la đó là ít ỏi! mà chính là công lao làm “neo” của em, chăm chút từng móng tay của các bà, các cô mà ký cóp được từng đồng tiền “bo”. Tuy nghề hèn ấy của em không đổ mồ hôi, sôi nước mắt. Nhờ cạo, rửa, mài, dũa, chùi, đánh bóng. Nó không ô nhiễm à?!
– Chúng ta đã hiểu nhầm nhau, bắt đầu từ số tiền 100 đô la mà em bỏ vào túi anh.
– Vậy 100 đô la đó anh làm gì? Chắc không đủ nuôi một cô “bồ nhí”! một ngày, một đêm?
– Ở Sài Gòn, 100 đô la chẳng làm được gì. Nếu ai đó gặp phải “bồ nhí“! có khi anh phải né!
– Thật ra, anh định đến nhà người bạn thả cái xe đạp treo trên dàn bếp xuống, đưa ra tiệm sửa xe góc đường, cho thay vỏ, ruột xe, thay sợi dây xích, xiết ốc, vô dầu mỡ…Rồi!.
– Rồi! Anh định đem bán cho mấy tay “săn đồ cổ” cấn trừ 100 đô la, lấy lời chia đôi!.
– Đó là bộ óc tính toán của con người lao động nghèo khổ đang đi vào con đường kinh tế thị trường để đổi đời. Còn người bạn anh đang ở cuối đời ngồi xe lăn chả còn gì để đổi. Anh ấy đang giữ một bộ ký ức Sài Gòn năm xưa! từng hút điếu thuốc cắp tăng, cùng nhà văn Sơn Nam ở mấy quán cơm bụi nói chuyện đời, chuyện thời cuộc!.
– Anh nói làm trái tim em đập dồn dập rồi đấy!
– Nhưng còn cái xe đạp tân trang đó dùng để cải tạo thẩm mỹ cho đẹp mắt! đẹp trí tưởng tượng!
– Không hẳn là vậy!. Anh ngồi trước để cầm lái, người bạn tật nguyền ngồi sau. Tụi anh sẽ bắt đầu từ nhà thờ Đức Bà cho thả xuống tới khách sạn Ma-Jêt-Tích (Majestic) để nhớ lại những chuỗi ngày thơ mộng của Sài Gòn năm xưa. Có thể đó là lần cuối cuộc đời hai anh em chở được nhau! như đi dạo phố Bôn-na ngày xưa! Một ký ức còn sót lại.
– Anh! Anh! Em đã bắt đầu yêu anh rồi đấy!